Có lẽ mọi người đều hiểu rằng mọi tình yêu đến một ngày nào đó đều thay đổi. Và tình yêu của tuổi trẻ thường kết thúc trong cay đắng, bất mãn và rất nhiều những sự đổ lỗi.
Nếu may mắn, tình yêu của bạn sẽ biến thành hôn nhân. Cùng với năm tháng, dù cảm xúc có bớt cháy bỏng nhưng vẫn được chuyển thành một dạng gắn bó sâu đậm khác. Nhưng nếu không may mắn, tình yêu của bạn sẽ kết thúc và mỗi người sẽ nhận ra tất cả những gì mình từng có chỉ là một sự ngộ nhận.
Ngộ nhận rằng người đó chính là tình yêu tuyệt vời và cuối cùng của đời mình. Ngộ nhận rằng đó là con người như mình đã từng nghĩ. Hoặc, là ngộ nhận rằng tình cảm của chính mình hoặc người đó vẫn sẽ mãi vẹn nguyên.
Nếu vậy thì, bạn đã bao giờ tự hỏi, đoàn tàu bắt đầu đi trật đường ray từ bao giờ chưa? Là từ lần cãi nhau đầu tiên hay là bắt đầu từ lúc một người bắt đầu hành động ích kỷ vì đã chịu đựng quá lâu.
Tôi nghĩ, mọi thứ bắt đầu sai từ lúc chúng ta bắt trông đợi vào thứ gọi là hạnh phúc.
Dường như ai cũng mang trong đầu một ước mơ về hạnh phúc theo cách của mình. Đó có thể là một ngôi nhà cùng những đứa trẻ, cũng có thể là một buổi sớm tinh mơ thức giấc, nhìn thấy màu nắng óng lên trên mái tóc nâu của người mình yêu vẫn còn đang say ngủ, không mặc quần áo.
Thứ ảo mộng ấy mạnh mẽ đến mức mỗi khi nghĩ về nó, một người sẽ ngất ngây trong viễn cảnh đó mà quên mất tất cả mọi thứ. Đó là lí do mà người ta vẫn thường nói rằng khi mà yêu vào, chúng ta ai cũng đều trở nên u mê. Có những sự u mê để lại một thứ nhân duyên mà cả đời này cả hai người đó sẽ không bao giờ quên. Có những sự u mê mà khi tỉnh giấc, bạn lặng người như vừa trải qua một cơn ác mộng dài nhất của đời mình.
Dù vẫn biết rằng việc mang mộng tưởng đó là ích kỷ, nhưng nếu như không ích kỷ, không yêu cuồng sống vội, không say đắm và u mê thì đó đã không phải là tình yêu.
Điều đó lý giải phần nào về việc bạn bè của mình, những người ngoài cuộc, luôn nhìn thấy rất rõ rằng mối quan hệ của hai người có ổn không, hay là mối quan hệ đó có thể đi xa như bạn mong đợi hay không. Họ không ở trong u mê, nên ở góc nhìn lạnh lẽo đến khô khan đó, họ là người nhìn đúng bản chất của sự việc nhất.
Nhưng để lật lại vấn đề, tại sao chuyện mong đợi về hạnh phúc lại khiến chúng ta đau khổ?
Có lẽ, lỗi lầm là do mỗi người đều quá vội vàng buông mình theo tình cảm. Chúng ta không kiên nhẫn dành đủ thời gian để tìm hiểu một người, cũng chưa đủ trưởng thành để hiểu mình muốn có một tình yêu thế nào và ai sẽ là người cùng mình tạo ra được một tình yêu như thế.
Vội vã u mê thì cũng thường nhanh chóng mất tỉnh táo. Đó là lúc, một người quên mất rằng, dù tình cảm có lớn đến mức nào thì đấy cũng không phải là lý do chính đáng để tự làm đau bản thân. Và quên mất rằng nếu mình là người nâng lên được thì cũng là người đặt xuống được.
Thật ra những thứ tình yêu của người trẻ cũng không đẹp đến mức đáng để đánh đổi. Đó là độ tuổi mà một người vẫn còn quá nhiều ích kỷ, ấu trĩ và ngờ nghệch. Thậm chí, bản thân mỗi người cũng chưa đủ trưởng thành để dám nói không trước những cám dỗ, chưa có được những bài học cuộc đời để biết làm thế nào mới có thể trở thành một người mang lại được nhiều giá trị cho mối quan hệ.
Đó là lý do mà hầu hết các tình yêu của tuổi trẻ thường kết thúc trong cay đắng, bất mãn và rất nhiều những sự đổ lỗi.
Vào một khoảng lặng nào đó, hãy nghĩ lại về mọi thứ của đời mình. Liệu đây có thật sự là cuộc đời mà mình mong muốn? Liệu đây có thật sự là người mình tin tưởng để chung đường mãi về sau? Liệu chính mình có đang thật sự hạnh phúc?
Lúc ấy, rất có thể, bạn sẽ đủ dũng cảm mà đứng lên bước đi.
Nguồn: facebook.com/mannupmagazine/posts/3573139459410875
Đăng bởi: Hiếu Trương